Một lần,
Ngô Vương chuẩn
bị tấn công nước
Sở, nói rằng nếu
ai can gián thì sẽ giết chết
người đó. Các vị đại
thần biết được
tin này đều rất lo lắng,
bởi nếu nước
Ngô đem quân đi đánh giặc nước khác thì chính nước
Ngô có thể bị một
nước khác mạnh hơn tấn công. Thế
nhưng, không vị
đại thần nào dám can ngăn
Ngô Vương.
Trong số các vị
đại thần, có một
người tính tình chính trực. Trở
về nhà, ông vẫn lo lắng
không yên về chuyện này, nhưng không biết phải
can ngăn vua như thế
nào. Ông sốt ruột đi đi lại
lại trong hoa viên. Bỗng nhiên, ông nhìn
thấy một con bọ
ngựa đang rình bắt một
con ve sầu, đằng sau bọ
ngựa có một con chim sẻ
đang nhìn chằm chằm vào nó. Nhìn cảnh
ấy, ông liền nghĩ ra một
cách để khuyên can vua.
Sáng sớm hôm sau, vị
đại thần đến
ngự hoa viên. Khi Ngô Vương đi tới, ông giả vờ
không trông thấy, trong tay cầm một
cái súng bắn chim, nhìn chăm chú vào một
cái cây. Ngô Vương rất
tức giận, hỏi:
- Mới sáng ra khanh đã
đến đây làm gì? Tại sao nhìn thấy
bản vương mà không quỳ?
Vị đại
thần làm ra vẻ vừa
nhìn thấy nhà vua, vội vàng nói:
- Vừa rồi
thần mải nhìn con ve sầu
và bọ ngựa trên cây nên
không biết bệ hạ
đến. Xin bệ hạ
thứ tội.
Ngô Vương tha tội vô lễ cho ông ta, tò mò
hỏi:
- Con ve sầu bà bọ
ngựa trên cái cây này có gì đáng để
xem vậy/
Vị đại
thần đáp:
- Thần nhìn thấy
một con ve sầu đang uống
sương, không đề
phòng một con bọ ngựa
đang cong mình chuẩn bị tấn
công nó. Nhưng con bọ
ngựa không ngờ rằng
có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt
mình, còn con chim sẻ lại không biết
rằng trong tay thần đang cầm
súng bắn chim định bắn
nó.
Ngô Vương nghe xong, ngẫm nghĩ rồi cười:
- Ta đã hiểu ý của
khanh rồi.
Cuối cùng, Ngô Vương quyết định
không tấn công nước Sở
nữa.
Lời
bàn:
Nếu
chỉ nhìn thấy
cái lợi trước
mắt mà không tính đến
cái hoạ ẩn
nấp phía sau thì sẽ
khiến mình rơi vào cái thế
hiểm nguy.
No comments:
Post a Comment